Hoắc Vi Vũ đã khóc đến nước mắt như mưa. Thì ra ba cô không phải bị Cố Hạo Đình ép chết. Thì ra ba mất cũng không phải vì giận cô. Sau cùng Cố Hạo Đình vẫn cố gắng cứu ba cô. Sự thật được vén màn hơi muộn, nhưng cũng may là cô biết được điều này.
Hoắc Vi Vũ thấy buồn vô cùng, nỗi đau trào dâng trong lòng khiến dòng lệ tuôn rơi không dứt. Buồn vì cái chết của ba. Buồn vì ba đã yêu thương bảo bọc cô nhường ấy. Buồn vì cô đã làm Cố Hạo Đình tổn thương. Buồn cho cả tình yêu đã nát tan giữa cô và Cố Hạo Đình.
Cô chẳng suy nghĩ được gì, chỉ muốn dốc cạn sức lực khóc hết dòng nước mắt đã kìm nén bấy lâu nay.
Bút ghi âm vang lên tiếng ồn ào chừng một phút rồi yên tĩnh trở lại. Lúc này, giọng Hoắc Thuần vang lên: "Mẹ à, giờ mẹ con mình nên làm gì đây?"