Cô lê bước chân mỏi mệt đi về phía chiếc taxi thủng lốp ban nãy. Đầu nặng trĩu, đau như búa bổ, cô buộc mình không được gục xuống. Cố Hạo Đình nói rất đúng, cho dù cô muốn chết cũng không nên chết ở chỗ hắn. Nhưng có những việc không phải cô muốn là được. Tầm mắt Hoắc Vi Vũ tối sầm lại, cô ngã lăn ra đất, bất tỉnh.
Cũng không biết qua bao lâu, khi cô mở mắt ra thì trước mắt là trần nhà trắng xóa.
"Giả Mẫn Tử, cô tỉnh rồi." Duật Nghị hồ hởi nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Duật Nghị, nhíu mày, ngồi dậy: "Sao lại là anh?"
"Hôm qua lúc tôi lái xe về thì thấy cô ngất xỉu trên đường nên khiêng cô về. Cô bị làm sao thế?" Duật Nghị chỉ vào mặt mình, tò mò hỏi: "Bị ai đánh à? Có muốn tôi giúp cô rửa hận không?"
Hoắc Vi Vũ đưa tay ôm mặt, mặt đã sưng tấy lên. Cố Hạo Đình đã đánh vào mặt còn mạnh tay như vậy, đúng là...