Cú tát đó mạnh đến nỗi như sấm sét giáng xuống mặt cô. Hoắc Vi Vũ choáng váng, mắt nổ đom đóm, đờ đẫn nhìn Cố Hạo Đình.
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn cô chằm chằm, còn đáng sợ hơn ác quỷ. Hắn nắm chặt đến nỗi như muốn bóp nát tay cô.
"Em muốn chết thì đi xa mà chết. Em chết trước mặt tôi là có ý gì hả! Em muốn tôi áy náy hay tự trách móc bản thân đây? Tôi nói cho em biết, không đời nào! Em có chết thì mãi mãi tôi cũng không rơi một giọt nước mắt nào cho em. Tôi thích sống thế nào sẽ sống thế ấy, tôi sẽ lấy vợ và xóa sạch những ký ức về em." Cố Hạo Đình nổi giận đùng đùng, kéo cô tới bờ.
Hoắc Vi Vũ không còn sức lực để giãy giụa. Mặt cô rất đau, đau như bị róc thịt, tưởng như không còn là mặt mình nữa rồi. Nhưng lòng cô còn đau hơn.