Trên xe, Hoắc Vi Vũ ngây người nhìn ra ngoài, không nói không rằng.
"Nếu như xác định được Cố Hạo Đình chính là thủ phạm hại chết ba em thì em tính sao?" Lâm Thừa Ân lo lắng hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhớ lại nụ cười của ba. Lâm Thừa Ân hỏi một đằng, cô lại đáp một nẻo: "Hồi bé em rất bướng bỉnh, hệt như một nàng công chúa nhỏ vậy. Thực ra em biết là vì mình có ba che chở. Ba em rất yêu thương em, đôi khi đánh mắng cũng là vì muốn tốt cho em. Lần nào đánh xong ông ấy cũng đau hơn cả em, còn len lén lau nước mắt."
"Chú ấy rất yêu thương em, vẫn luôn tự hào về em. Lần nào em thi được 100 điểm hay lần thi đại học được điểm cao, chú cũng khoe khắp nơi, anh phải nghe đến cả trăm lần, tự ti chết đi được." Lâm Thừa Ân nói đùa, nhưng khi nhìn Hoắc Vi Vũ thì lại phát hiện ra cô đang rơi lệ.