Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm vào Hoắc Thuần đang hùng hồn vạch trần chuyện mà ả cho là sự thật.
Hoắc Vi Vũ bắt đầu nhớ lại cảnh tượng ngày còn bé. Từ khi Hoắc Vi Vũ còn nhỏ, ông nội đã không thích cô, sự không thích này được thể hiện rất rõ ràng. Cả nhà cô đến nhà ông nội ăn cơm, ông không bao giờ cho cô ngồi ăn ở bàn. Đôi khi Hoắc Thuần còn nhổ nước bọt vào bát cô, nhưng ông vẫn thiên vị Hoắc Thuần và nhìn cô với vẻ lạnh lùng. Mẹ lúc nào cũng ôm cô ngồi khóc, còn ba thì đưa hai mẹ con về. Nếu có thể không đến chỗ ông thì cô sẽ cố gắng tránh đi.
Nhưng trong trí nhớ của cô thì tình cảm giữa ba mẹ cô vô cùng tốt. Hai người chưa từng có mâu thuẫn, chưa bao giờ cãi cọ, đối xử với cô cũng cực kỳ tốt.
Làm sao có chuyện ấy chứ? Cô không phải là con của ba cô ư?
Tin tức này như sấm sét giữa trời quang, dội thẳng xuống đầu cô khiến cho cô choáng váng cả mặt mày.
"Đi, bây giờ chúng ta đi giám định ADN." Hoắc Vi Vũ đỏ mắt kéo cánh tay Hoắc Thuần.