Lòng Hoắc Vi Vũ thắt lại, cảm giác vừa chua chát vừa đau xót thấm vào trong máu cô.
Từ hôm qua đến giờ Cố Hạo Đình hầu như không có thời gian ngủ, đã thế còn đi bốn tiếng máy bay chỉ để ăn với cô một bữa cơm.
Cô hơi tức giận vì hắn không biết yêu quý bản thân mình, nhưng nỗi đau lòng đã lấn át hết thảy.
Hắn trở thành mục tiêu để người ta công kích là vì cô, càng mạnh mẽ thì càng trở thành cái đinh trong mắt kẻ khác.
Tổng thống bắt tay với phó Tổng thống chứng minh rằng bọn họ kiêng dè hắn, cho nên mới hợp sức để đối phó, chèn ép hắn.
Thắng làm vua, thua làm giặc. Hoắc Vi Vũ không dám tưởng tượng nếu Cố Hạo Đình thất bại thì sẽ gặp chuyện gì.
"Trung tá Thượng, anh nói cho Cố Hạo Đình biết, dù có thua thì tôi vẫn sẽ lấy anh ấy." Hoắc Vi Vũ nói với vẻ thận trọng, nhưng ánh mắt lại kiên định vô cùng.
"Cô đồng ý lấy Tư lệnh thật sao?" Trung tá Thượng mỉm cười, thở phào một hơi nhẹ nhõm vì Tư lệnh nhà mình.
"Ừ." Hoắc Vi Vũ đáp.