Lâm Thừa Ân vẫn im ỉm như cũ, sắc mặt tái xanh, cả người u ám, giống như mây đen che phủ bầu trời, khiến Hoắc Vi Vũ cũng cảm thấy ngột ngạt trong lòng.
Cậu ta cài đặt định vị dẫn đường xong lại tiếp tục lái xe.
Hoắc Vi Vũ thở dài não nề, đổi chủ đề: "Túi xách của em ở chỗ của anh à?"
"Để ở chỗ mẹ anh, bao giờ về anh sẽ đưa trả lại cho em." Lâm Thừa Ân trầm giọng.
Hai mươi phút nữa lại trôi qua, Lâm Thừa Ân dừng xe trước một ngôi nhà riêng, xuống xe rồi gõ cửa.
Cửa mở, một người phụ nữ hơi mũm mĩm bước ra, khuôn mặt rạng rỡ đón khách.
"Vào nhà ngồi đi, lão Lưu đang ở trong nhà chờ hai người rồi đấy." Người phụ nữ trung niên nói.
"Lão Lưu sao?" Hoắc Vi Vũ lục lọi trong đầu để tìm ra người có tên này.