Hoắc Vi Vũ ôm một loạt nghi vấn ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Không biết đã qua bao nhiêu lâu, điện thoại cô đổ chuông.
Hoắc Vi Vũ bị đánh thức, lau lau khóe môi, cầm điện thoại lên xem.
Là Cố Hạo Đình gọi điện tới.
Trước đây cô rất hay gắt gỏng mỗi khi mới tỉnh dậy, nếu bị đánh thức thì chắc chắn sẽ nổi điên, nhưng lần này lại không như thế. Vì cô vẫn luôn ngóng chờ cuộc gọi của hắn.
"Em đang ngủ à?" Cố Hạo Đình hỏi.
"Làm gì có. Ngủ rồi thì sao nghe điện thoại của anh được?" Hoắc Vi Vũ đi chân trần trên nền đất, bước về phía cửa sổ.
Bên ngoài không có xe Cố Hạo Đình. Mắt cô trở nên ảm đạm.
"Hôm nay anh phải ở lại bên này. Tình hình Minh Nặc không được tốt." Cố Hạo Đình trầm giọng.
Phùng Tri Dao cũng ở cạnh Minh Nặc phải không? Nghĩ đến chuyện hai người bọn họ ở bên nhau, cô lại thấy không thoải mái. Nhưng mà làm ầm lên thì cũng vô dụng.