Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Hạo Đình. Hắn vẫn bình tĩnh, nhanh nhẹn, lịch sự, tao nhã như bình thường.
Được rồi! Ngay cả máy bay, hòn đảo hắn cũng tặng rồi, vậy thì có hàng nghìn hàng vạn chiếc xe đối với hắn cũng chẳng là gì cả.
Có điều cô không chịu được. Cầm càng nhiều thì càng không thể trả nổi. Cô có tài cán gì mà không dưng nhận đồ của hắn.
"Để em tự chọn đi." Hoắc Vi Vũ nói rồi đi ra ngoài.
Hắn nắm chặt tay cô, kéo đến cạnh mình, tay đặt nhẹ lên eo cô.
Lưng cô cứng đờ. Sức nóng từ lòng bàn tay xuyên qua lớp váy truyền vào da thịt.
Nóng quá!
Đây có được tính là cuộc hẹn hò đầu tiên của hai người họ không?
Hoắc Vi Vũ khó chịu nhưng không gỡ tay hắn ra. Cô cũng mê đắm sự ấm áp đó.
Hắn che chở cho cô, đi ra cửa.
"Khi nào bên Minh Nặc có kết quả thì báo cho em với, em cũng muốn biết là ai làm thằng bé bị thương." Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng.