Cô đợi hắn ba ngày, bảy mươi hai tiếng đồng hồ. Suốt ba ngày cô cứ nhìn hoài ra phía cửa, chẳng khác gì một con ngốc. Cô cứ tự nói với mình nhiều lần rằng Cố Hạo Đình không thể bỏ rơi mình được.
Kết quả là thứ mà cô đợi được chính là hắn cùng chiến tuyến với người khác, chẳng khác nào đâm một nhát dao vào ngực cô.
Bây giờ cô đã được thả ra, được phán quyết là vô tội rồi thì hắn lại tới trêu chọc cô.
"Buông ra." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
"Em giận tôi sao?" Cố Hạo Đình hỏi ngược lại.
Giận ư? Cô không thể thay đổi cách nghĩ của người khác, cũng chẳng thể điều khiển hành vi của họ. Cô không tức giận mà chỉ là cảm thấy buồn vô cùng.
"Anh còn không đủ bản lĩnh làm tôi tức giận đâu." Hoắc Vi Vũ ương bướng nói. Vành mắt hơi đỏ lên tố cáo cảm xúc bản thân cô.
Cố Hạo Đình cúi đầu cắn môi cô nhưng rất nhẹ, tựa như trìu mến.