Cô nhìn về phía Cố Hạo Đình với ánh mắt khó hiểu, ôm lấy mình theo bản năng. Bất ngờ quá, cô còn chưa chuẩn bị kĩ mà.
Cố Hạo Đình liếc nhìn cô. Hoắc Vi Vũ đang cụp mắt, mặt đỏ lên, nắm lấy cổ áo, không làm gì tiếp nữa.
"Em nghĩ linh tinh gì vậy?" Cố Hạo Đình nhíu mày: "Tôi chỉ xem vết thương ở ngang hông em thôi."
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn hắn. Được rồi, là cô nghĩ bậy.
"Không sao đâu, thuốc anh cho tôi đợt trước chắc vẫn còn, tôi thoa lên là được rồi." Hoắc Vi Vũ nhìn lướt qua hắn.
Cố Hạo Đình nắm chặt cánh tay cô: "Vết thương ở sau lưng thì em nhìn kiểu gì?"
"Không nhìn thấy nhưng cảm giác được." Cô gạt tay hắn ra.
Cố Hạo Đình thâm trầm nhìn cô: "Hay em đang muốn tôi giúp em cởi đồ?"
Lòng Hoắc Vi Vũ nặng trĩu, khó chịu vô cùng. "Tôi biết rồi." Cô quay người, đi vào phòng của mình.