Hoắc Vi Vũ nhíu mày, mắt hơi nheo lại, tựa như muốn xuyên thủng tấm kính thủy tinh kia để nhìn rõ đối phương. Cô cảm giác ngài V rất có hứng thú với Cố Hạo Đình.
"Anh ta thích ai thì ngài đi mà hỏi anh ta chứ đừng hỏi tôi. Sao vậy? Ngài có hứng thú với anh ta sao?" Hoắc Vi Vũ nhếch môi, trêu chọc.
"Nếu như người anh ta yêu là cô thì sao?" Cố Hạo Đình hỏi thẳng, nhìn phản ứng của cô.
Hoắc Vi Vũ ngập ngừng, trong đầu nhớ tới bóng hình Cố Hạo Đình khi đóng cửa, ánh mắt buồn thiu: "Không thể nào, ngài nghĩ nhiều rồi. Từ hồi còn bé anh ta đã ghét tôi rồi, toàn nhắm vào tôi, ức hiếp tôi, còn mách tội tôi nữa, khiến cho tôi tiếng xấu lan xa. Nếu anh ta yêu tôi, vậy mấy cô vợ chưa cưới đã chết trước đây của anh ta thì sao?"
"Nếu mấy cô vợ chưa cưới trước đây đều đã chết rồi, sao cô còn nghĩ rằng trong lòng anh ta có cô gái khác?" Cố Hạo Đình thắc mắc.