Chiếc áo thun trắng và quần ở nhà màu cà phê vẫn không che giấu được nét lạnh lùng trên người Cố Hạo Đình. Quầng thâm trên mắt hắn rất đậm, như thể đã vài ngày không được ngủ ngon, ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Có điều người đàn ông ấy vẫn buốt giá và cô độc hệt như một thân cây khô giữa tháng mười hai gió bấc thét gào.
"Có chuyện gì không?" Cố Hạo Đình bình tĩnh hỏi.
Hoắc Vi Vũ không ngờ hắn vẫn còn ở đây, trong đầu cô trống rỗng.
Cửa đối diện nhà hắn mở ra, người môi giới đang cười nói vào điện thoại: "Yên tâm đi, hôm nay nhiều người đến xem nhà lắm, nhất định sẽ nhanh chóng bán được thôi."
Hoắc Vi Vũ hơi chau mày. Thì ra nhà muốn bán là nhà đối diện. Bây giờ thì hay rồi, xấu hổ quá đi mất!
Cô chẳng nghĩ ra cái cớ nào, bèn buột miệng thốt lên: "Anh đã ăn cơm chưa?"
Cố Hạo Đình nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng lên với ánh mắt sâu thẳm, nhưng hắn vẫn lạnh lùng tựa băng giá: "Đang nghỉ ngơi, đừng quấy rầy."Chưa đợi cô nói thêm gì, hắn đã đóng sầm cửa lại.