Đột nhiên cô cảm thấy sao mà mình hèn hạ thế. Biết rõ hắn thích người khác mà vẫn còn cố thử thăm dò, ôm lấy một tí ti hy vọng mà như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Hoắc Vi Vũ nhìn ra cửa sổ, cố nén dòng nước mắt chực trào. Có gì mà phải khóc. Chuyện tình cảm nào có thể miễn cưỡng được đâu. Nhưng sao hít thở cùng một bầu không khí trong khoang xe này cùng với hắn cũng khiến cô đau đến thế?
Cô muốn vùng thoát ra khỏi đây, muốn tìm một nơi yên tĩnh để liếm láp vết thương của chính mình. "Anh thả tôi xuống đi, để tôi tự về." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.
Cố Hạo Đình chau mày, sắc mặt cực kém, nhìn cô mà không hiểu chuyện gì đã xảy ra: "Sao tự nhiên lại thế? Vừa rồi vẫn đang tốt lắm mà. Em lại nghĩ linh tinh cái gì đấy?"
"Biết rõ không thể mà vẫn làm là ngu xuẩn. Phải giữ tỉnh táo thì mới không đánh mất chính mình." Hoắc Vi Vũ đáp lại với giọng lạnh lùng.