Có thể không?
Có thể không?
Có thể không?
Ba chữ này văng vẳng trong tâm trí Hoắc Vi Vũ.
Cô ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông trước mặt, nhìn thấy hình ảnh chính mình mặt mũi ửng hồng, hai mắt long lanh phản chiếu trong đôi mắt hắn, trái tim cô nghẹn đắng.
Cho hắn đi thôi. Cả đời này, có lẽ cô khó mà yêu thêm một người nào nữa. Ít nhất thì cô cũng từng thích người đàn ông này.
Thôi thôi, cứ thỏa thích đốt trụi chút điên cuồng tùy hứng cuối cùng của thanh xuân, đừng quan tâm hậu quả nữa. Hãy để chuyện này đặt dấu chấm hết cho mối duyên sương sớm của hai người họ đi thôi.
"Được." Hoắc Vi Vũ đáp.
Cố Hạo Đình cảm thấy dòng máu trong người mình sôi lên sùng sục. Hắn chờ đợi chữ "Được" này của cô đã hai mươi mấy năm rồi, như thể đã đi qua muôn núi ngàn sông.
Hắn ghì gáy cô xuống, hôn lên đôi môi mềm mại, đè ép bàn tay cô lên nơi ấy. Nhưng làm vậy cũng chẳng thể thỏa mãn nỗi khát khao đang quay cuồng trong hắn.