Trên xe.
Hoắc Vi Vũ liếc nhìn bàn tay bị thương của Cố Hạo Đình, trái tim đau thắt lại. Nhìn thấy phía trước có tiệm thuốc, cô bỗng hô lên: "Dừng xe."
"Sao thế?" Cố Hạo Đình nhìn cô, không hiểu cô định làm gì.
"Bảo anh dừng thì dừng đi." Hoắc Vi Vũ nói chẳng hề kiêng nể.
Trên thế gian này cũng chỉ có một mình cô dám ăn nói với hắn bằng giọng điệu như thế mà thôi. Quan trọng là cô ăn nói như thế mà vẫn bình an vô sự, mà hắn lại còn vui vẻ chịu đựng nữa chứ.
Cố Hạo Đình dừng xe lại ven đường rồi nhìn cô tha thiết.
Hoắc Vi Vũ tháo dây an toàn, giọng nói dịu đi đôi chút: "Anh ngồi trên xe chờ tôi một tí, tôi vào tiệm thuốc mua ít đồ, cẩn thận không vết thương nhiễm trùng mất."
"À." Cố Hạo Đình cười một tiếng, trong đôi mắt phản chiếu ánh đèn đường rực rỡ.
Hết dõi theo Hoắc Vi Vũ đi sang tiệm thuốc rồi lại nhìn bàn tay bị thương của mình, hắn hơi mỉm cười, tâm trạng thoải mái hẳn lên.