Hai người đối mặt nhau, mũi chạm mũi, hơi thở vấn vít, hòa quyện vào nhau…
Tim Hoắc Vi Vũ đập rộn ràng.
Người lạnh lùng, tàn nhẫn như hắn mà khi ngủ lại toát lên vẻ hòa nhã quý tộc. Nếu như hắn đổi tính đổi nết, trở nên gần gũi, bình dị thì nói không chừng hắn có thể được vinh danh toàn thế giới dựa vào tướng mạo, tài năng của mình.
Thấy hắn hơi nhíu mày như sắp tỉnh, Hoắc Vi Vũ chột dạ, lập tức giả vờ đang ngủ.
Cố Hạo Đình chậm rãi mở mắt, kéo chăn đắp lên cổ cô. Hắn ngồi dậy nhưng không nói gì, cũng không rời đi.
Hoắc Vi Vũ không biết hắn đang làm gì, hơi tò mò bèn hé một mắt thì bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của hắn. Cô giật thót người, cảm thấy bối rối cứ như bị bắt quả tang tại trận. Cô ngồi dậy, gập chân lại. Lúc này cô mới phát hiện ra mỗi ngón chân mình đều dán một miếng urgo, trông buồn cười vô cùng.