Đúng như dự đoán của Ngụy Ngạn Khang, Hoắc Vi Vũ không đi đường chính mà vòng vào khu rừng rậm rạp.
Thật ra cô chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ biết một mực tiến về phía trước, mong sao sớm rời khỏi đây, rời khỏi cơn ác mộng cứ mãi bủa vây tâm trí mình.
Khi người đàn ông này thuộc quyền sở hữu của một người đàn bà khác, gã càng nhiều ưu điểm, cô càng thấy mình tổn thương nặng nề.
Không biết đã chạy bao lâu, cô thấy phía trước có ánh sáng mờ mờ, hình như đằng đó có người.
Một tia hy vọng nhen nhóm lên trong lòng, Hoắc Vi Vũ vội vàng chạy nhanh về phía đó. Lúc thấy rõ khung cảnh trước mắt, cô bỗng dừng chân.
Có hai dãy nhà gỗ được sơn màu xanh lục, bên trên còn gắn cành lá để ngụy trang. Có hai người mặc đồ rằn ri đang khoanh tay đứng trước cửa.
Hoắc Vi Vũ mơ hồ cảm thấy có điều không ổn, quay người định chạy đi.
"Ai?!" Bỗng dưng, một người đàn ông quát lên, tay giơ súng chạy về phía cô.
Hoắc Vi Vũ còn chưa chạy được bao xa đã bị bắt lại.