Bỗng nhiên ngón tay của Hoắc Vi Vũ bị Cố Hạo Đình nắm chặt trong lòng bàn tay nóng hổi. Cô giật nảy mình nhìn hắn.
Người đàn ông ấy đang nhìn cô bằng đôi mắt hằn tơ máu nhưng sáng rực khác thường.
Đôi mắt đen thẳm như đá vỏ chai giờ đây đỏ ngầu, khát máu, cứ như sâu trong đôi mắt ấy chồng chất vết thương.
Lòng cô đau nhói.
Sao lại thế? Sao lại thế này?
"Để tôi đi gọi Trung tá Thượng." Hoắc Vi Vũ lo lắng nói một câu rồi chạy vội ra phía cửa, nhưng mới đi được một bước, Cố Hạo Đình đã ôm eo rồi ghì cô xuống giường, nhìn xuống cô từ trên cao xuống.
Hoắc Vi Vũ nhìn cổ tay hắn: "Anh đang truyền nước đấy."
Hắn giật phăng kim truyền, nắm cằm cô thật chặt rồi đặt xuống một nụ hôn sâu.
Mỗi hơi thở đều bỏng rát như ngọn lửa rực cháy. Hoắc Vi Vũ trợn to mắt nhìn hắn, ánh mắt như sóng biếc lăn tăn.
Đáy lòng cô đang xốn xang, bối rối, hệt như bị thứ gì đó khe khẽ gảy vào, càng ngày càng rung động.