"Cục cưng có thứ gì hay ho vậy?" Ngụy Tịch Phàm thở gấp nói.
" Anh cứ bảo trợ lý của anh tới lấy thì biết liền, em bảo đảm anh..." Hoắc Thuần cắn môi, nhìn Ngụy Tịch Phàm đầy quyến rũ.
Ngụy Tịch Phàm nhìn thấy dáng vẻ này của ả, não đặt dưới háng, trong đầu chỉ muốn hưởng thụ một phen.
"Sau giờ làm, anh sẽ bảo Tiểu Vũ tới chỗ của em lấy đồ." Ngụy Tịch Phàm đáp.
Hoắc Thuần đạt được ý đồ, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, càng ra sức hơn.
"Tịch Phàm, em yêu anh." Hoắc Thuần nói một cách giả dối.
Lúc này, trong nhà hàng.
Hoắc Vi Vũ vén khăn trải bàn lên, thấy chung quanh không còn một bóng người thì thở phào nhẹ nhõm.
"Bây giờ mọi người đã đi hết rồi, em có thể ra được rồi đấy." Cố Hạo Đình cầm ly trà, lạnh nhạt nói.
Hoắc Vi Vũ chui ra ngoài.
Cô thấy Cố Hạo Đình nhìn cô với nét mặt khó coi, cũng biết rõ là chuyện gì.