Cô còn lâu mới có chuyện vừa cãi nhau với hắn xong, lại sinh con cho hắn.
"Không thèm." Hoắc Vi Vũ bẻ ngón tay của hắn.
Cố Hạo Đình không nhúc nhích, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Khí thế của hắn hình thành một vòng xoáy bao trùm lấy cô.
Hai mắt Hoắc Vi Vũ đỏ ửng, cô kháng nghị: "Cố Hạo Đình, mẹ với em gái anh bắt nạt tôi thì thôi, sao đến cả anh cũng bắt nạt tôi. Cả nhà anh đều bắt nạt tôi."
"Tôi bắt nạt em hồi nào." Cố Hạo Đình nói với vẻ bất đắc dĩ.
"Giờ thì có đấy." Hoắc Vi Vũ đáp.
Cố Hạo Đình thở dài, đoạn buông tay ra, hất cằm về phía bàn ăn, trầm giọng nói. "Em ăn đi đã."
Sau đó, hắn ngồi xuống ghế, nhấc đũa lên. Mà Hoắc Vi Vũ vẫn đứng đấy, không định ngồi xuống.
Cố Hạo Đình nheo mắt nhìn cô. "Vậy thì thôi, tôi cũng chẳng muốn ăn nữa."
Hắn không ăn thì sao đi được? Hoắc Vi Vũ bèn kéo ghế ra rồi ngồi xuống.