Hoắc Vi Vũ khựng lại, nhìn Cố Hạo Đình rồi hỏi với vẻ hờ hững: "Giết bọn họ xong, sau đó thì sao, người thân của họ lại tìm tôi báo thù, giết tôi ư?"
"Chỉ cần em đủ mạnh thì bọn họ chẳng có bản lĩnh này đâu." Cố Hạo Đình đáp lại đầy sắc bén.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi: "Vậy nên lúc tôi chưa đủ mạnh, tha thứ là lựa chọn tốt nhất của tôi."
Cố Hạo Đình không thích kiểu cười này của cô chút nào.
Nó chứa đựng vẻ giễu cợt hiện thực, cũng có phần xa cách hắn.
Cố Hạo Đình tựa vào ghế, đặt đũa xuống bàn rồi hỏi ngược lại: "Chẳng phải em chỉ cần dựa vào tôi thì cũng đủ mạnh rồi à?"