Trong lòng cô có dự cảm không lành.
Cố Hạo Đình đặt cô vào ghế sau xe.
Cô vừa mới ngồi thẳng lên thì hắn đã cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt. Nụ hôn say đắm triền miên hàm chứa hết thảy nhớ nhung, hối lỗi, áy náy, sợ hãi và cố chấp của hắn.
Nụ hôn ấm áp, tinh tế và khéo léo triền miên như dòng nước vây quanh, khiến cho cô chưa kịp phản kháng thì cả người đã mềm nhũn, chẳng còn lại chút sức lực nào.
Hoắc Vi Vũ ngả người về phía sau, Cố Hạo Đình càng lấn tới. Hắn ôm ghì gáy cô như muốn khảm cô vào lồng ngực và đôi môi vẫn điên cuồng nhấm nháp đôi môi mềm của cô như thể nó là chiếc pudding ngon nhất trên đời.
Hắn rất muốn dừng thời gian lại ngay khoảnh khắc này, để cô vĩnh viễn ở bên hắn.
Mãi đến khi Hoắc Vi Vũ thở hồng hộc, Cố Hạo Đình mới chịu buông cô ra.
Vừa tỉnh táo lại thì cô đã nổi giận.
Hắn lại cưỡng ép cô rồi!
Cô vung thẳng tay về phía mặt hắn, nhưng còn chưa chạm được vào thì cổ tay đã bị nắm lấy.