Đây có lẽ là cảm giác của một người lênh đênh quá lâu trên biển khơi vô tận bỗng nhiên trông thấy một hòn đảo nhỏ.
Hoắc Vi Vũ biết mình không nên khóc, cô rũ mắt hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Thấy người Hoắc Vi Vũ lấm lem bùn đất, Cố Hạo Đình chợt thấy áy náy, sắc đen thăm thẳm thu cả vào đáy mắt mênh mông.
Hắn đã xem video an ninh, có người đi xe đạp vào nhà từ cửa sau. Kẻ đó mặc áo khoác đen, không nhìn rõ mặt. Vào khoảng thời gian đó, Hoắc Vi Vũ đang ngồi trong đại sảnh.
Cho dù biết rằng cô trong sạch nhưng hắn không muốn cho cô chứng minh.
Cố Hạo Đình ngồi xổm xuống bên tường, nói với Hoắc Vi Vũ: "Giẫm lên vai tôi, tôi đưa em ra ngoài."
"Tôi ra thì anh phải làm thế nào? Chỗ này cao phải đến 2m đấy." Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.
"Em chỉ cần tin tôi là được." Hắn nói một câu đơn giản nhưng lại tràn ngập tự tin và mang tính yêu cầu.
Hoắc Vi Vũ cũng chẳng còn cách nào khác.