"Cảm ơn anh ta thay tôi. Mặt khác, Cố Kiều Tuyết muốn cáo trạng lúc nào cũng được, chẳng cứ gì lần này, sớm muộn gì chuyện như hôm nay cũng sẽ xảy ra. Sống chết có số, phú quý do trời, cần gì phải cố chấp? Anh cho tôi xuống xe đi." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.
Trung tá Thượng liếc cô nàng bạc tình Hoắc Vi Vũ như muốn lóc thịt cô ra nhưng trong lòng lại lo ngay ngáy.
Nếu bây giờ anh ta thả Hoắc Vi Vũ xuống xe thì Tư lệnh chắc chắn sẽ "làm gỏi" anh ta mất thôi.
Trung tá Thượng nén giận giải thích: "Sức khỏe ông cụ không tốt, bình thường ít khi ra ngoài, Tư lệnh cũng đã nói nếu không có chuyện lớn gì thì không nên quấy rầy ông cụ, nhất là về chuyện riêng. Ngài ấy làm thế chẳng phải là vì cô Hoắc hay sao? Vì ngại Tư lệnh nên lúc trước cô Cố mới không chạy tới tố cáo cô với ông cụ, nếu không cô đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Lần này ông cụ thấy cô vừa tặng hoa cúc lại vừa thả rắn, làm cô Hai chịu ấm ức thì nổi trận lôi đình, cho nên cô mới bị kéo vào."