Hoắc Vi Vũ nhìn mặt hắn sa sầm, âm u lại lạnh lùng.
Trong lòng cô có dự cảm chẳng lành.
Cố Hạo Đình mở cửa xe, ra lệnh: "Xuống xe."
Hoắc Vi Vũ nắm chặt vô lăng không muốn xuống, khó hiểu: "Có chuyện gì?"
"Em bỏ gì vào chén vi cá của Tiểu Tuyết?" Cố Hạo Đình hỏi thẳng.
Hoắc Vi Vũ ngập ngừng, hóa ra hắn chạy tới chất vấn cô việc này.
"Tôi không biết." Hoắc Vi Vũ khảng khái nói.
Đúng thật là cô không biết, chỉ đưa chén của cô cho Cố Kiều Tuyết.
Cố Hạo Đình nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ, mắt lạnh căm, thâm trầm.
"Nếu em không làm thì em sẽ trả lời là em không làm, chứ không phải em không biết! Có phù dâu với mấy người phụ bếp làm chứng em từng ở trong phòng bếp."
Hoắc Vi Vũ hất tay hắn ra: "Vậy thì sao?"
Vành mắt đỏ lên, cô cười mỉa: "Lẽ nào nếu người uống chén vi cá đó là tôi thì các người mới thấy hài lòng sao?"