Cơn phẫn nộ của hắn vô cùng kinh khủng, ngợp đất trời, trói buộc, lấn át cô.
Hoắc Vi Vũ đẩy hắn ra nhưng không sao thoát được.
Cố Hạo Đình hôn lướt dọc theo môi cô, trượt xuống cần cổ mềm mại.
Cảm giác tê rần chạy từ cột sống lên não. Hoắc Vi Vũ khẽ "ư" một tiếng.
Cố Hạo Đình giật mình, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô.
Trong mắt ngấn nước mang nét ngang ngạnh, lông mi khẽ run lên.
Cô không cầu xin, không yếu đuối nhưng lại khiến hắn mềm lòng.
Cố Hạo Đình nắm cằm cô, nhìn xuống bờ môi sưng đỏ của cô.
"Hoắc Vi Vũ, vốn dĩ tôi định buông tha em, nhưng em vẫn vương vấn Ngụy Ngạn Khang nên tôi chỉ có thể khiến em thành cô gái của tôi, để hắn mãi mãi không thể mơ tới chị dâu được."
"Tôi không vương vấn gã." Hoắc Vi Vũ phản bác.
"Không yêu Ngụy Ngạn Khang thì sẽ không thả rắn!" Cố Hạo Đình lạnh lùng cất cao giọng.