Hoắc Vi Vũ nhìn vào khoảng không, trầm mặc một lúc lâu, trong lòng dâng lên một nỗi niềm xót xa.
Sao bảo không yên tâm khi để cô ở đây? Sao bảo mẹ của bạn cần làm phẫu thuật?
Không trao đi thì mới không bị tổn thương. Không còn níu kéo thì mới nhẹ lòng.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không giúp cô nữa." Hoắc Vi Vũ cúp máy rồi kéo tên Thường Yến vào danh sách đen.
Cô bưng khay đến Nhã Hải Cư, quản lý quán bar cung kính mở cửa cho cô.
Cô bước vào phòng rồi đặt khay lên bàn.
"Ngồi đi." Cố Hạo Đình nói với giọng ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ ngồi xuống sofa với vẻ khó hiểu.
"Ăn." Hắn chỉ thốt một chữ, nghe vào tai lại có cảm giác làm người ta không thể kháng cự.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô không hiểu đối phương có ý gì, nhíu mày ăn thử một miếng.
Cái cảm giác ăn mì mà bị nhìn chằm chằm thế này thật khó chịu, cứ như ngồi trên đống lửa vậy, còn chẳng biết phải để tay ở đâu.
Không lẽ anh ta là biến thái?