Nhưng không thể nào là Cố Hạo Đình được, làm gì có chuyện hắn không giúp em gái mà lại giúp mình chứ.
"Anh cười cái gì?" Hoắc Vi Vũ không hiểu.
Cố Hạo Đình nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt lạnh tanh và gương mặt sa sầm.
Có phải gặp ai cô cũng mời ăn mì không? Hắn không phải người duy nhất, cũng không phải người đầu tiên, càng không phải người cuối cùng.
Nghĩ đến đó, ánh mắt hắn lại càng thêm lạnh lùng, trong lòng bức bối bực dọc. Thế là hắn ra lệnh: "Đuổi cô ta ra ngoài."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Quản lý quán bar nhận được lệnh liền tiến lên nói: "Mời cô."
Hoắc Vi Vũ gượng gạo quay người, có chút hoang mang, nghĩ bụng: Anh ta cho rằng mình mời anh ta ăn mì thì "bạc bẽo" quá sao?
Cố Hạo Đình thấy bóng lưng cô sắp khuất sau cánh cửa thì nhíu mày, đáy mắt lướt qua nhiều cảm xúc phức tạp, thốt lên ngay trước khi cô ra khỏi cửa: "Khoan đã."
Hoắc Vi Vũ quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy bóng mình trong tấm kính.