Từng động tác múa cổ điển của Hoắc Vi Vũ đều rất tiêu chuẩn, chuyển động thoát tục như mây bay nước chảy, tựa một làn gió mát thổi vào quán bar nhơ bẩn hỗn tạp này.
Đặc biệt là ánh mắt lạnh lùng xinh đẹp của cô, dáng vẻ cao quý, không phải thứ mà "dung chi tục phấn" có thể sánh được.
Vẻ quyến rũ của cô như dung nhan yêu kiều được che đi bởi một lớp vải mờ.
"Tiểu Tuyết, cô ta múa giỏi thật đấy, có phải từng học múa không?"
Cố Kiều Tuyết tức tới đỏ mắt, siết chặt ly rượu như thể muốn bóp nát nó.
"Chuyên nghiệp thì chuyên nghiệp, nhưng mà đây là quán bar, giá của cô ta sẽ không vượt qua tôi đâu." Quán Quán nói đầy tự tin.
Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên hô lên: "Tôi ra bảy mươi nghìn."
Sắc mặt của Quán Quán lúc trắng lúc đỏ.
Hoắc Vi Vũ liếc sang bọn họ, khóe môi nhếch lên một cách quyến rũ, trong mắt lóe lên một tia sáng.