"Vậy Vi Vũ này, có phải cô cũng là đồ của Tư lệnh không?" Trung tá Thượng lạnh lùng nói, dẫn theo bốn vệ sĩ, hùng hổ đi tới.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ run lên.
Cô vẫn chưa lên tiếng, Lâm Thừa Ân đã kéo cô ra sau lưng mình, ánh mắt nhìn thẳng vào Trung tá Thượng đầy đề phòng.
"Tiểu Ngũ không phải đồ vật, mong anh chú ý cách dùng từ." Lâm Thừa Ân nói với vẻ không vui.
"Đúng là không phải đồ vật." Trung tá Thượng nhìn chằm chằm vào Hoắc Vi Vũ đầy lạnh lùng, nói với giọng quái gở: "Cái loại vô ơn ấy à, mặc kệ tốn bao nhiêu thời gian công sức vẫn không biết điều."
Hoắc Vi Vũ nghe được sự khinh thường của Trung tá Thượng, cô cụp mắt.
Lâm Thừa Ân chắn trước mặt Trung tá Thượng, chặn tầm mắt nhìn về phía Hoắc Vi Vũ của anh ta, chất vấn: "Anh tới đây làm gì?"
Trung tá Thượng nhìn sang Lâm Thừa Ân, nhưng nói cho Hoắc Vi Vũ nghe: "Tư lệnh bảo chúng tôi tới dọn đồ của ngài ấy, một món cũng không chừa."