Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa số chiếu vào phòng.
Hoắc Vi Vũ thức dậy, mở mắt ra, đờ đẫn nhìn vào khoảng không.
Chung quanh vô cùng yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng chim kêu ríu rít với tiếng vỗ tay của mấy cụ già tập thể dục buổi sáng.
Cô ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh.
Trên tủ đầu giường vẫn còn thuốc mà Cố Hạo Đình đã mua lần trước. Thuốc còn chưa uống hết, người đã không còn nơi đây.
Cố Hạo Đình cứ như thế buông tha cho bọn họ. Không hề tranh cãi, không chém giết, cũng không trừng phạt. Hắn ra lệnh nhanh chóng mà quyết đoán. Thậm chí cô cảm thấy có phần không chân thật.
Hoắc Vi Vũ bước vào toilet để đánh răng rửa mặt, cô nhìn chằm chằm vào bàn chải mà Cố Hạo Đình từng dùng. Giờ đây nó đang lặng lẽ nằm ở đấy.
Trong lòng cô có chút chua xót. Chủ nhân của mấy thứ này chắc hẳn sẽ không xuất hiện ở đây nữa.
Cô bèn ném bàn chải của Cố Hạo Đình vào thùng rác.