Hoắc Vi Vũ giữ chặt Lâm Thừa Ân: "Thừa Ân, anh nghe em nói đã."
Lâm Thừa Ân quan sát Hoắc Vi Vũ, nghi ngờ nắm chặt vai cô.
"Tiểu Ngũ, không phải em đổi ý đấy chứ? Lúc trước chúng ta nói rồi mà, khó khăn lắm anh mới có thể cắt đuôi người của Cố Hạo Đình để đến đón em."
"Không phải em đổi ý, mà là em đã nghiêm túc suy xét..."
"Anh không nghe." Lâm Thừa Ân cắt ngang Hoắc Vi Vũ: "Em chỉ cần làm theo lời tôi là được."
"Thừa Ân." Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ hét lên.
Lâm Thừa Ân trực tiếp đi vào phòng Hoắc Vi Vũ, mở tủ quần áo.
Cậu lôi quần áo cô ra, ném lên giường.
Hoắc Vi Vũ thở dài, đứng chắn trước mặt Lâm Thừa Ân.
"Khoảng thời gian buồn rầu nhất, đau thương nhất, thê thảm nhất đã qua rồi, em có thể sống tốt, cũng có thể chăm sóc tốt cho mình mà." Hoắc Vi Vũ cố gắng thuyết phục Lâm Thừa Ân.