Hoắc Vi Vũ cụp mắt.
"Không phải bảo anh đừng quan tâm sao?" Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ nói.
"Tôi không cho phép người khác bắt nạt em." Cố Hạo Đình nhìn cô đăm đăm.
Bàn tay ấm áp xoay quanh eo cô. Nhiệt độ lòng bàn tay thẩm thấu vào da thịt cô, mang theo chút mập mờ, tươi đẹp.
Hoắc Vi Vũ thấy nóng, kéo tay hắn: "Chỉ cho phép anh bắt nạt tôi à?"
"Em mà ngoan thì tôi sẽ bắt nạt em sao?" Cố Hạo Đình vặn ngược.
Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, ánh mắt lạnh lùng: "Vậy anh mà không ngoan, tôi cũng có thể bắt nạt anh sao?"
"Có một cô gái quản lý mình cũng tốt." Hắn nói với vẻ rất đứng đắn.
Cô không ngờ người tôn quý, nắm trong tay quyền lực tối cao như hắn lại nói vậy.
Hoắc Vi Vũ ngơ ngác, tim đập nhanh, đột nhiên có chút rung động khiến cô bối rối, cúi thấp đầu.
Cố Hạo Đình thấy cô thẹn thùng liền nhoẻn môi: "Tôi phải đi rồi."