Hoắc Vi Vũ không thích cái kiểu độc đoán chuyên quyền này của hắn, lại càng ghét bị người khác sắp đặt.
Cô nhìn hắn với vẻ không phục.
Ánh mắt hắn dịu đi vài phần, nét mặt có gì đó là lạ. "Tôi không phản đối chuyện em muốn đi làm, tôi cũng tin rằng em đủ khả năng nhận biết đâu là công việc phù hợp với mình, không muốn làm cũng không sao cả, ở nhà tôi nuôi."
Hoắc Vi Vũ thoáng rung động, nhưng rồi rũ mắt quay mặt đi, bĩu môi khe khẽ lầm bầm: "Cho tôi đi làm mà lại không cho tôi rời khỏi căn phòng này, anh không thấy mâu thuẫn à?"
"Nếu em không bỏ đi thì tôi cũng không hạn chế tự do của em. Em có thể làm bất cứ việc gì mình thích." Cố Hạo Đình nhíu mày, dò xét vẻ mặt của cô.
Hoắc Vi Vũ không để hắn nhìn thấu, nằm xuống giường, quay lưng về phía hắn. "Tôi mệt rồi."