Ông ta nhìn Thái Nhã lái xe rời đi, cảm thấy bị bà ta giễu cợt, tức giận đến mức máu sôi lên sùng sục.
"Ông ơi, sao mụ già kia lại thế? Bà ta xem diễn mà không trả thù lao, thế cũng coi được hả?" Hoắc Thuần ấm ức phát khóc.
Sắc mặt ông cụ Hoắc càng thêm khó coi.
"Ba ơi, bây giờ mình phải làm gì đây?" Tần Diệu Ni hoang mang lo lắng.
"Đi, giờ chúng ta đi tìm tướng quân Mai." Ông cụ Hoắc thở phì phò.
"Tìm tướng quân Mai có được không? Ông ấy không quen không thân với nhà mình, liệu có giúp nhà mình không?" Tần Diệu Ni lo âu nói.
"Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè. Trong quân khu của ba vẫn còn một vài người bạn nữa." Ông cụ Hoắc nói cứng.
"Ông ơi, bọn họ chỉ là một đám ô hợp thôi. Nếu bọn họ làm nên chuyện thì đã cứu được ba con ra rồi." Hoắc Thuần khinh thường.
"Kiến họp đàn đến voi còn chết nữa là. Đừng nói vớ vẩn nữa, đi với ông!" Ông cụ Hoắc bực mình ngồi vào xe.
*
Hoắc Vi Vũ đứng bên đường bắt xe.