"Nếu không có việc gì khác thì tôi đi trước đây." Hoắc Vi Vũ quay người đi thẳng ra cổng.
"Đứng lại!" Thái Nhã quát.
Hoắc Vi Vũ không đếm xỉa đến bà ta mà đi thẳng một mạch.
Tần Diệu Ni nhân cơ hội túm chặt lấy cánh tay cô, hung tợn mắng: "Phu nhân bảo mày đứng lại, mày không nghe thấy sao? Mày điếc à?"
Hoắc Vi Vũ hất tay Tần Diệu Ni ra rồi nói đầy chán ghét: "Tôi không phải một con chó chỉ biết nịnh bợ."
Tần Diệu Ni giật mình tự ái, quay phắt sang nhìn ông cụ Hoắc: "Ba nghe xem, nó dám chửi chúng ta là chó kìa!"
Ông cụ Hoắc tức run người, vung gậy lên đánh vào khoeo của Hoắc Vi Vũ.
Làm sao Hoắc Vi Vũ có thể đoán được ông cụ ra tay bất ngờ như thế, cơn đau ập đến khiến cô ngã quỳ xuống đất. Chưa kịp đứng dậy thì ông cụ đã đánh thẳng vào đầu cô.
Hoắc Vi Vũ choáng váng, mắt hoa lên, máu chảy ròng ròng từ trán xuống làm nhòe cả tầm nhìn.