"Em lấy lòng tôi không được sao? Có gì khác với việc em đang làm đâu? Chí ít tôi có thể cho em tiền tài, quyền lợi và địa vị mà không một ai cho được, em cũng không cần phải đối phó với đủ loại hạng người." Cố Hạo Đình nhìn cô đăm đăm.
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn, trong đáy mắt như có màn sương mờ bao phủ.
"Không cho em làm công việc này nữa. Hôm nay về xin nghỉ luôn đi." Cố Hạo Đình ra lệnh dứt khoát.
Hoắc Vi Vũ kiêu ngạo hất cằm: "Làm việc rất khổ, phải chịu áp lực của việc có thể bị sa thải, còn có thể gặp chuyện mà mình không thích nhưng vẫn phải đi làm. Nhưng mà cuộc sống còn có vị ngọt, chứ nếu cứ đắng chát mãi thì tôi cũng chẳng có dũng khí sống tiếp làm gì. Cố Hạo Đình, anh không hiểu đâu." Cô xoay người mở cửa phòng riêng rồi đi ra ngoài.
Cố Hạo Đình cau mày, đôi mắt u ám sôi sục ánh nhìn sắc bén.