Tô Bồi Ân vô cùng cẩn thận, dường như sợ làm đau Thạch Băng Ngọc, nụ hôn rất dịu dàng.
"Vậy cô còn nhớ dáng vẻ của bà ta không? Bà ta trộm gì của cô?" Cố Hạo Đình hỏi.
Thính lực của Thạch Băng Ngọc cực kỳ tốt, cô đẩy Tô Bồi Ân ra, bàn tay mềm mại như không xương. Tô Bồi Ân nhớ khi mình còn bé có nuôi một con chó Poodle, phần đệm thịt ở lòng bàn chân nó vô cùng mềm, núc ních thịt.
Trái tim y như tan chảy, y thả Thạch Băng Ngọc ra, đôi mắt sâu như gợn sóng, nhìn cô đầy say đắm. Y kiên nhẫn dỗ dành: "Em đừng trốn vào trong đó nữa, anh không ép buộc em đâu."
Cố Hạo Đình nghe thấy giọng điệu ấy của y, nếu không phải đã xác định đối phương là Tô Bồi Ân, hắn còn tưởng mình gọi nhầm số.
"Nói chuyện nghiêm chỉnh trước được không?" Cố Hạo Đình bất đắc dĩ hỏi.
Thạch Băng Ngọc nhìn điện thoại: "Anh ấy bảo nói chuyện nghiêm chỉnh trước."
Tô Bồi Ân cúp điện thoại: "Anh chính là chuyện nghiêm chỉnh của em đây. Em đẹp quá!"