Cố Hạo Đình nhìn cửa tủ quần áo với vẻ hoài nghi, đi tới, mở tủ ra.
Trong tủ trống không.
"Trong tủ không có gì cả, hay là em nhìn nhầm?"
Chẳng lẽ cô thực sự bị ảo giác?
"Có lẽ vậy." Tô Tiểu Miêu nói.
Cố Hạo Đình đóng cửa tủ, "Hôm nay không tắm nữa, mai về rồi tắm."
Tô Tiểu Miêu gật đầu, quay sang nhìn Điểm Điểm. Cậu bé đã tự giác leo lên nằm giữa giường, mím môi cười. Cô thấy con vui như vậy cũng thấy ấm lòng, rồi lại thoáng chút tiếc thương.
Cố Hạo Đình dạy cậu bé cách sống tự lập sớm quá, còn bé thế này đã ngủ một mình. Nó chưa được ngủ với ba mẹ lần nào, bảo sao bây giờ lại háo hức đến vậy. Chung quy vẫn là trẻ con thôi.
Tô Tiểu Miêu cởi áo khoác, đặt trên tủ đầu giường, nằm lên giường, chống đầu nhìn Điểm Điểm, "Mẹ kể truyện cho con nhé, con muốn nghe gì nào?"
"Gì cũng được ạ, mẹ kể gì con nghe nấy." Điểm Điểm ngoan ngoãn đáp.