Ông cụ Cố rót cho Cố Hạo Đình một chén rượu, cười hiền hòa, "Nào nào, uống với ông mấy chén đi. Ông cháu ta lâu rồi không có dịp gặp nhau."
"Vâng." Cố Hạo Đình đáp gọn lỏn. Hắn vốn ít nói, dù đoàn tụ với gia đình cũng vẫn giữ vẻ nghiêm trang, ngồi thẳng lưng như mọi khi.
Ông cụ Cố quay sang nhìn Điểm Điểm, nảy ra ý trêu cậu bé, "Cháu có muốn uống không?"
Cố Hạo Đình không nói gì. Điểm Điểm nhìn ông cụ Cố với đôi mắt to tròn long lanh, "Cụ ơi, cái này đắng lắm, cụ tưởng cháu không biết ạ?"
"Ai bảo đắng, ngọt lắm đấy. Nếu đằng thì sao cụ với ba cháu lại uống?" Ông cụ Cố lại càng hăng hái trêu Điểm Điểm.
"Vì cuộc sống đã cay đắng lắm rồi, phải uống thứ đắng hơn thì mới có can đảm sống tiếp." Điểm Điểm gắp một hạt lạc bỏ vào miệng.
Ông cụ Cố phá lên cười, "Ai nói với cháu câu này vậy?"
"Chú Nhan ạ." Điểm Điểm thành thật đáp.
"Nhan Diệc Hàm chính là anh bác sĩ kia hả?" Cụ Cố quay sang hỏi Cố Hạo Đình.
Hắn gật đầu.