Hoắc Vi Vũ so sánh chúng với cái đống mình cắt xiêu vẹo kia thì lập tức thấy mất mặt, hất tay hắn ra. Hắn đứng sát sau lưng cô nãy giờ, nóng chết đi được.
"Anh cắt đều thế này thì lúc ăn làm gì còn niềm vui khi tìm được miếng to nữa?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
Cố Hạo Đình cũng đến cạn lời.
"Ra ngoài đi." Hoắc Vi Vũ hất cằm ra phía cửa rồi quay lại đảo cà chua cho chín nhừ.
Cố Hạo Đình nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ, thực sự không nỡ nhìn thẳng vào "tay nghề" thảm họa của cô.
Cô bảo mình giỏi nấu mì nhất, nhưng giờ nấu mì còn thế này thì không biết những món khác sẽ thế nào, hắn không nên mong chờ gì thì hơn.
Cố Hạo Đình ra khỏi bếp.
Hoắc Vi Vũ đun cà chua thành nước sốt sệt sệt rồi bỏ mì vào, thả lạp xưởng, rong biển rồi đập trứng, nấu một lúc là xong.
Nhìn bát mì đo đỏ màu cà chua cùng mùi hơi tanh của rong biển là cô đã thấy đói rồi.