Tô Tiểu Miêu nói đầy xúc động, khiến Cố Hạo Đình cũng bắt đầu mong mỏi về tương lai khi những đứa trẻ lớn lên. Các con của hắn lãnh đạo đất nước, còn hắn đưa Tiểu Vũ đi ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, đếm sao.
Cố Hạo Đình mỉm cười, chạm trán mình vào trán cô: "Hình như anh nợ em một lời xin lỗi."
"Vì sao?" Tô Tiểu Miêu không hiểu, nhìn hắn.
"Trước đây em rất bướng bỉnh, không muốn dựa vào bất cứ ai. Bất kể gặp phải vấn đề gì cũng chỉ muốn tự mình giải quyết, không cần nhờ người khác giúp đỡ." Cố Hạo Đình nhớ lại.
"Trước đây em như thế sao?" Tô Tiểu Miêu vô cùng ngạc nhiên. Cô vẫn cho rằng Hoắc Vi Vũ là người phụ nữ õng ẹo, chỉ biết dựa vào cuộc sống của Cố Hạo Đình.