Thẩm Thủy Mạt đi đến lớp. Điểm Điểm đeo cặp xách, một tay đút túi, đi theo sau cô bé, giả vờ lơ đãng hỏi: "Hai người kết hôn rồi sao? Cậu gọi anh ta là chồng. Mẹ tôi còn không gọi ba tôi là chồng đâu."
Thẩm Thủy Mạt không muốn để ý đến Điểm Điểm, đi về phía chỗ ngồi của mình.
Điểm Điểm cảm thấy bực bội: "Này, tôi hỏi cậu, ba mẹ tôi ở trong phòng, vì sao mẹ tôi lại kêu la? Còn kêu rất lâu nữa."
Thẩm Thủy Mạt liếc nhìn cậu: "Cậu bị ngốc à? Đương nhiên là ba cậu đánh mẹ cậu rồi."
"Không thể nào?" Điểm Điểm không tin, tròn mắt nhìn cô bé.
"Trên cổ mẹ cậu có vết đo đỏ không?" Thẩm Thủy Mạt hỏi.
Điểm Điểm ngơ ngác trả lời: "Tôi không chú ý."
"Ba tôi ba ngày hai bận đánh mẹ. Trên cổ, trên người, trên đùi mẹ tôi đều có vết đỏ. Tôi thấy mấy ngày liền mà vết đó cũng không hết. Nhiều lần mẹ tôi còn khóc, nói không muốn gì đó. Tôi nghe thấy được." Thẩm Thủy Mạt nói cứ như thật, sau đó hút một hớp trà sữa.