Tô Tiểu Miêu nhìn vào đôi mắt sâu như ngọc đen của hắn. Nếu hắn đã không thích cô, thì dù cô có làm ầm ĩ hơn nữa chỉ càng đẩy hắn ra xa hơn mà thôi. Quả thực cô không nỡ rời xa hắn, cho nên mới buồn bã như vậy. Nhưng dù cô có buồn rầu, có tranh cãi, có chửi bới thì cũng không thay đổi được hiện thực trước mắt mình.
Tô Tiểu Miêu hôn lên môi Cố Hạo Đình một cái, mỉm cười nói: "Em thực sự không tức giận. Được rồi, buổi chiều chúng ta còn rất nhiều việc cần hoàn thành, ngày đầu tiên đi làm, mệt quá đi mất!"
Trong đôi mắt Cố Hạo Đình tràn đầy xót xa và yêu thương. Hắn giữ gáy Tô Tiểu Miêu, đặt trán mình lên trán cô, nhắm đôi mắt lại, hơi thở khẽ mơn man gương mặt cô.
Tuy hắn không nói gì, nhưng cô cảm nhận được nỗi ưu sầu thoáng qua từ hắn. Biết hắn không vui, nhưng Tô Tiểu Miêu cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn.
Cố Hạo Đình hôn từ khóe mắt đến đôi môi Tô Tiểu Miêu, sau đó đặt cô lên ghế sofa.