"Mọi người còn ý kiến gì không?" Tô Tiểu Miêu hỏi.
Cả đám quay ra nhìn nhau, không ai dám lên tiếng. Tô Tiểu Miêu gõ nhịp ngón trỏ lên mặt bàn, nhếch môi cười, nhìn về phía phu nhân phó tổng thống, "Tôi nghe nói cô có một người em trai đang làm chủ tịch tỉnh, đúng không?"
Cô ta hơi nhíu mày, trả lời, "Đúng vậy."
"Nếu muốn mọi người tin tưởng nể phục, cô nhất định phải quản cho tốt đấy." Tô Tiểu Miêu nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến phu nhân phó tổng thống tái mặt.
"Tôi không hiểu lắm, mong phu nhân nói rõ."
"Chuyện này tôi mà nói thẳng ra người ta lại truyền tai nhau, tam sao thất bản chẳng biết đường nào mà lần, mọi người lại nghĩ tôi cố tình nhắm vào ai đó. Dù sao những chứng cứ đó không nên lôi ra đây thì hơn." Vừa nói, cô vừa nhìn về phía phu nhân bộ trưởng Bộ Chính trị và Pháp luật.
"Tôi mới tới đây, muốn xem xem các bộ ban ngành làm việc thế nào, và có phải một số lãnh đạo đang lãng phí tài sản của quốc gia hay không."