Để không bị thua thiệt, cậu bé nhét kẹo mút vào tay Thẩm Thủy Mạt, hùng hồn nói: "Tôi không cần."
Cậu bé nhìn thẳng về phía trước, tuy không thấy gì nhưng vẫn nhất quyết phớt lờ Thẩm Thủy Mạt. Cô bé cười nhe cả hàm răng trắng, vui vẻ ngồi xuống ăn kẹo mút một mình. Điểm Điểm quên cả giận, không quấy rầy cô bé nữa, cuộc sống thế này thật tốt đẹp.
Xe chạy mất hai tiếng đồng hồ mới tới sân bay. Về đến nước A còn phải đi một quãng đường dài nữa, buổi tối lại phải quay về tổ chức hôn lễ. Bởi vậy, các bạn nhỏ, dàn nhạc cùng vệ sĩ không được nghỉ ngơi, phải lên máy bay ngay.
Trình Dật mang bữa lót dạ đến cho đám trẻ. Dù sao chúng cũng còn nhỏ, đứng hơn hai tiếng đồng hồ khiến đứa nào cũng mệt mỏi, lũ trẻ chia nhau ngồi rải rác khắp nơi.
Trong phòng, Tô Tiểu Miêu ôm Điểm Điểm, khen ngợi: "Hoàng tử bé của mẹ hôm nay đẹp trai quá."
Điểm Điểm không vui, nhìn Thẩm Thủy Mạt đang nằm trên giường: "Cậu dậy đi, đây là giường của mẹ tôi."