Tô Tiểu Miêu cảm thấy thương cho Cố Hạo Đình. Chẳng trách hắn nói từ lúc mình làm tổng thống đến nay quanh năm chẳng bao giờ được nghỉ. Lượng công việc lớn như thế, nghỉ được mới là lạ.
Vị trí tổng thống này không phải là miếng bánh ngon. Cô thà để hắn làm một người bình thường, sáng chín giờ đi làm chiều năm giờ tan ca, lại còn được nghỉ tết, có thể đi du lịch khắp nơi, chẳng sợ bị người ta gài bẫy hãm hại.