Tô Tiểu Miêu đoán anh trai có người mà mình thích rồi nên nhoẻn miệng cười.
"Anh, là ai vậy? Mẫu hậu mà biết chắc vui chết mất." Tô Tiểu Miêu vừa cười vừa nói.
Tô Bồi Ân cụp mắt, hơi chán nản, "Tốt nhất đừng nên để bà ấy biết thì hơn, vốn dĩ đang mơ hồ, bà ấy biết rồi càng mơ hồ thêm. Em chỉ cần nói cho anh biết nên làm thế nào thôi."
"Em cảm thấy nên tôn trọng suy nghĩ của con gái thì tốt hơn." Tô Tiểu Miêu đề nghị. Nếu có người đàn ông thích cô, cô không thích, cô hy vọng người đàn ông đó đừng đeo bám cô, ha ha.
Tô Bồi Ân búng trán Tô Tiểu Miêu: "Khuyên gì mà cùi bắp thế này, cô ấy vốn đã không thích anh, anh lại tôn trọng cách nghĩ của cô ấy thì cô ấy chắc chắn sẽ bỏ chạy. Anh không nói với em nữa, anh đi tìm Cố Hạo Đình, nghe nói lúc đầu em cũng hận hắn tận xương tủy."
"Lúc đầu Hoắc Vi Vũ hận anh ấy đến tận xương tủy sao?" Tô Tiểu Miêu rất kinh ngạc.