Tô Tiểu Miêu nhìn gương mặt lạnh lùng điển trai của hắn. Đúng là ngầu đến phát hờn.
Hơi thở nóng ấm của hắn phả hết lên mặt cô. Cô nhớ lại cảm giác tuyệt vời đêm qua. Lúc trước chưa biết mùi đời còn có thể không buồn ham muốn, bây giờ đã nếm thử mật ngọt rồi thì làm sao không động lòng cho được. Cô cũng muốn hắn, chỉ là nhớ đến thân hình ục ịch của mình lại chần chừ. Làm ban ngày chẳng phải sẽ thấy hết sao? Cô không muốn như thế.
"Ở trong phòng làm việc sẽ bị nghe thấy đấy." Tô Tiểu Miêu từ chối, bò dậy.
Cố hạo Đình ôm hông cô, đôi mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, không để cô lùi bước. "Phòng này hiệu quả cách âm tốt nhất, bên ngoài không nghe thấy đâu."
Tô Tiểu Miêu nhìn hắn, chỉ một cái chạm mắt đã sa vào sự quyến rũ chết người ấy.
Cô xoay mặt đi. Tại sao trước kia cô lại nghĩ hắn cấm dục chứ? Hắn rõ là một con sói đói khát.